Trang phát trực tiếp các trận đấu đua bi nảy lửa, 123 đua bi được lấy cảm hứng từ trò chơi bắn bi, một phần không thể thiếu trong tuổi thơ của nhiều thế hệ. Từ những viên bi tròn nhỏ lấp lánh dưới ánh nắng, lăn dài trên sân đất, gắn kết tuổi thơ nhiều thế hệ.
Hơn cả một trò chơi, nó là ký ức đẹp đẽ nơi trẻ em khám phá niềm vui, rèn luyện kỹ năng và sẻ chia tình bạn, để lại dấu ấn sâu đậm trong hành trình trưởng thành của biết bao người.
Nguồn gốc và sự phổ biến của bắn bi
Chẳng ai biết bắn bi bắt đầu từ lúc nào, chỉ biết nó đã có từ thời xa xưa, lặng lẽ tồn tại qua bao năm tháng. Không chỉ ở Việt Nam, trò này còn xuất hiện ở khắp nơi trên thế giới, từ những con hẻm nhỏ xíu, nơi lũ trẻ ngồi bệt trên đất, đến những sân chơi rộng thênh thang. Nó giống như một trò chơi chẳng cần ai dạy, cứ thế mà sống mãi.
Ở Việt Nam, bắn bi bắt đầu từ những góc sân làng lồi lõm đất đỏ, nơi nắng cháy chang chang. Rồi nó len lỏi qua mấy ngõ xóm rợp bóng tre, chỗ bọn trẻ ngồi chồm hổm quanh một vòng tròn vẽ vội. Dần dà, nó tràn vào sân trường, hòa cùng tiếng trống tan học và tiếng hò reo khản giọng của đám nhóc. Đặc biệt với mấy thế hệ 7x, 8x, 9x, bắn bi là cả một bầu trời tuổi thơ, cái thời chưa có điện thoại hay máy tính gì để tranh mất chỗ của những viên bi tròn nhỏ.
Chỉ cần vài viên bi là đủ để mở ra cả một thế giới. Có đứa nhặt được mấy viên bi ve lấp lánh, có đứa đổi cả nắm kẹo để lấy viên bi sắt bóng loáng, rồi rủ nhau ra khoảng đất trống nào đó – dù là góc sân xiêu vẹo hay bãi cỏ lem luốc.
Luật chơi và cách chơi bắn bi
Chơi bắn bi đơn giản nhưng chẳng dễ, trước tiên phải chuẩn bị: lấy que đào một cái hố nhỏ xíu trên đất mềm, hoặc vẽ vòng tròn bằng phấn, hay đặt ba bốn viên bi xếp thành hàng làm mục tiêu.
Rồi từng đứa thay nhau dùng ngón tay – thường là ngón cái búng với ngón trỏ giữ – nhắm thật kỹ, búng sao cho viên bi của mình trúng đích, lọt hố, hoặc hất bi của đối thủ ra xa để thắng.
Tùy nơi mà luật đổi khác: ở làng thì hay chơi bắn hốc, hố sâu vừa đủ để bi lăn vào là ăn điểm; chỗ khác chơi bắn vòng, phải búng trúng viên bi trong vòng mới tính; có nơi lại thích bắn lùa, đẩy hết bi ra khỏi vạch kẻ sẵn thì mới là ăn.
Muốn giỏi, tay phải khéo, mắt phải tinh, tính toán lực búng sao cho vừa chuẩn, không mạnh quá thì trật, không nhẹ quá thì chẳng tới – thế nên cả đám ngồi chầu chực, hễ đứa nào búng lệch là cả bọn cười ầm lên.
Giá trị của bắn bi đối với tuổi thơ
Bắn bi là trò chơi lành mạnh, kéo lũ trẻ ra khỏi nhà, khỏi mấy trò điện tử, để chạy nhảy ngoài sân đất, hít thở không khí trong lành, nắng gió tự nhiên, chẳng lo cận thị hay ngồi lì một chỗ.
Nó còn rèn luyện đủ thứ: mắt tinh để nhắm cho chuẩn, tay khéo để búng trúm ng đích, đầu óc thì tính toán lực búng sao cho vừa đủ – chơi vài trận là thấy đứa nào cũng nhanh nhẹn hơn, khôn lỏi hơn cả trong cách đối đầu với bạn.
Hơn nữa, bắn bi gắn kết tình bạn chặt chẽ, mấy đứa quây quanh một vòng tròn, vừa chơi vừa cãi, vừa cười, có khi thua mất viên bi đẹp cũng chẳng giận lâu, vì cái vui là ngồi cùng nhau, kể chuyện trên trời dưới đất.
Quan trọng nhất trò chơi này dạy cho trẻ em biết cách chấp nhận thắng thua, bài học rất quan trọng cho chúng sau này.
Với người lớn giờ nhìn lại, bắn bi là cả một mảnh tuổi thơ không quên được, chỉ cần nghe tiếng bi chạm nhau là nhớ ngay những ngày trốn mẹ ra sân, tay lấm lem đất, lòng thì vô tư chẳng lo nghĩ gì.
Bắn bi trong thời đại mới
Giờ đây, công nghệ lên ngôi, điện thoại với máy tính chiếm hết thời gian lũ trẻ, bắn bi dần mai một, ít thấy đứa nào cầm viên bi ra sân, thay vào đó là mắt dán vào màn hình từ sáng đến tối.
Nhưng vẫn có người cố giữ, mấy nơi tổ chức thi bắn bi, tụi nhỏ được dịp cầm bi búng lại, người lớn đứng xem cũng cười nhớ ngày xưa, như một cách níu giữ chút hồn quê giữa phố thị.
Rồi có “123 Đua Bi”, trang phát trực tiếp những trận đua bi căng thẳng, tổ chức giải đấu bài bản, biến trò chơi tuổi thơ thành kiểu mới – vừa hiện đại, vừa dễ xem, kéo cả trẻ con lẫn người lớn quay lại, làm sống dậy nét văn hóa độc đáo này.
Chưa hết, bắn bi còn tiềm năng to, có thể lồng vào lớp học dạy kỹ năng, hay làm trò chơi ngoài trời cho mấy buổi dã ngoại, vừa vui vừa học, để cái thú cầm bi búng không chỉ là ký ức mà còn sống mãi với thời nay.
Lời kết
Bắn bi chẳng phải trò chơi to tát gì, nhưng trong cái giản dị ấy là cả một trời ý nghĩa, là văn hóa, là tuổi thơ, là những ngày hồn nhiên mà giờ nhớ lại vẫn thấy ấm lòng.
Nó nhắc ta rằng, giữa thời đại màn hình sáng loáng, vẫn cần giữ lại chút gì đó xưa cũ, để lũ trẻ hôm nay biết cầm viên bi, bắn một phát, cảm cái vui mà cha anh từng có.